Tuesday, October 9, 2012

Chuyện Trong Ngày





Đối thoại với một cậu bé

Một ngày đầy ắp cảm xúc...buồn vui lẫn lộn. Mình không hiểu mình được nữa...ngày tháng qua đi, con tim mình vẫn non nớt như ngày nào. Phải chăng mình quá nhạy cảm với cuộc sống này chăng? Ôi, con tim ...như pha lê lại có lúc như sắt đá...lúc dạn dày, lúc đớn đau dễ vỡ. Những tưởng ngày tháng qua đi, mình sẽ tôi luyện cho trái tim này bớt rung cảm với nhịp đập cuộc sống. N

hưng hình như...không phải thế! ...Chiều nay, mình đứng đợi ở bến xe buýt...đợi đến 30 phút chẳng thấy xe 30 đâu. Có một cậu bé trạc tuổi con mình, tay vân vê tà áo...rụt rè hỏi: “Chị ơi! Cho em hỏi đường ra Cầu Thăng Long đâu hả chị?”. Mình bảo: Chị đi xe buýt không quen em ạ. Hay em hỏi người khác xem.”Anh xe ôm gần đó bảo:” Cậu đi lại bến đầu kia để đi Cầu Thăng Long”. Cậu bé hỏi lại : Nhưng em muốn hỏi đường đi bộ lên Cầu Thăng Long”. Ông xe ôm chắp tay vái cậu bé:” Con lạy hồn, lại còn hỏi đường đi bộ lên Cầu Thăng Long”. Anh xe ôm dè bỉu. Tôi thấy thái độ cậu bé có gì đó vừa như tự ái, tủi thân...chạm đến lòng tự trọng. Cậu toan định bỏ đi nhưng mình đã cố gạn hỏi cậu bé: Tại sao em không đi xe buýt? Cậu bé nói: Em muốn đi bộ từ đây đến đó để xem trên đường đi có ai thuê em phụ hồ hay làm việc gì khác không?””Thế em không có tiền đi xe buýt hay sao?” Không phải thế ạ.”” Quê em ở đâu?”Em ở Hải Dương lên đây ” ”Em còn đi học không?”Em học xong lớp 7 thì nghỉ vì nhà không có điều kiện””Em sinh năm bao nhiêu”Em sinh năm 95 ạ.”“Em muốn làm việc gì? “Em muốn đi đánh dày nhưng không có tiền mua bộ đồ nghề””Em định làm phụ hồ thời gian đủ tiền mua bộ đánh dày rồi thì thôi” .” “Bộ đánh dày bao nhiêu tiền hả em?””Dạ 234 ngàn chị ạ”.” Vậy chị đưa tiền cho em mua bộ đánh dày nhé? “Không ạ””Mình đưa cho cậu bé 300 ngàn(May mà vừa nhận lương xong. Tối qua con xin tiền học, mình chỉ còn đúng 10 ngàn trong người) nhưng cậu ấy chần chừ không nhận. Mình thuyết phục: “Em à, chị vẫn có thể giúp người khác thì chị cũng có thể giúp em mà, miễn là em lao động chân chính, làm những việc có ích cho xã hội. Sau này nếu có điều kiện em giúp đỡ người khác cũng được mà. Em không phải suy nghĩ gì đâu”. Cậu bé nhận tiền và cảm ơn. Cậu bé mở lòng hơn với mình” Có mấy người bảo em đi nhặt bóng tennit thì lương một tháng sẽ được 3triệu nhưng vì em không có giấy tờ gì cả mà về quê làm giấy chứng minh thư lâu lắm””Hay em cứ về làm rồi nhà người nhà lấy gửi lên cho em.””Không ạ. Tết em mới về, em lên đây 5 ngày rồi, đi gần hết con đường trên trạm xe buýt này rồi. Chỉ còn Cầu Thăng Long nữa thôi. Thế chị làm ở đâu”” Chị làm ở Bà Triệu””Sao chị đi bộ xa thế?”Không em ạ. Nhân viên chở chị lên đây “”Em định mua bộ đồ nghề ở đâu?””Em sẽ mua ở chợ Đồng Xuân, nhưng bây giờ chợ đóng cửa rồi, mai em sẽ mua””Đêm em ngủ ở đâu?””Em ngủ ở Công viên”. Đúng lúc đó các chú trong Miền Nam gọi điện ra hỏi thăm mình, cậu bé chào đi. Mình khoát tay em cứ đi đi...Thật lòng, sau khi cậu bé đi rồi, hai mắt mình cay xè như muốn khóc, thằng bé trạc tuổi con mình,mái tóc bồng bềnh, cặp mắt thật buồn dưới hàng mi cong rợp. Mình thương cậu bé ...

No comments:

Post a Comment

Your comment: