Tuesday, October 9, 2012

Cuộc Sống





Chia sẻ với bạn TvT
Người yêu người sống để yêu nhau mà bạn. Vì tình yêu đôi lứa làm mình tổn thương quá lớn nên mình đang luyện tâm mình thay vì yêu thương một ai đó thành tình yêu thương rộng lớn hơn bạn ạ, như yêu thương nhân loại và những chúng sinh hữu tình...
Bạn có biết tại sao mình ăn chay hoàn toàn không?...
Một ngày nọ, mình sống tại một ngôi nhà nhỏ tại tỉnh Quảng Nam. Đó là thời gian m
ình đi tìm đạo, có thể là như vậy. Vì khi đấy mình cảm thấy cuộc sống xa hoa lộng lẫy, ồn ào náo nhiệt không phải là cuộc sống của mình. Mình cứ cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó mà không thể gọi tên. Sống trong ngôi biệt thự mà mong ước lại là một ngôi nhà nhỏ trên núi, cạnh suối, cuộc sống nhẹ nhàng đạm bạc. Mình kiếm được rất nhiều tiền và cũng rất dễ dàng nên mình vô cảm với đồng tiền, mình không bao giờ thích đếm tiền, ngược lại với một nửa của mình. Mình làm việc rất cật lực vì lòng say mê công việc và trách nhiệm trong mỗi công việc đó. Và thế là tiền cứ tìm đến mình. Nhưng cũng chính vì thế mà mình bị đồng tiền quay lại quản thúc. Mình chẳng có thời gian cho chính mình nữa, sức khỏe cũng mất đi, lòng tham của người yêu thương mình cũng lớn hơn và bên cạnh đó cuộc sống của mình bị bóp méo, trái tim bị ngục tù. Nhưng rồi sức sống mãnh liệt của của tâm thức là luôn tìm đến sự tự do, yêu thương và bình yên nơi chính nó nên mình đã vũng vẫy, thét gào, đau thương không biết bao nhiêu lần như vậy. Cho đến một ngày, mình tìm cho mình một lối thoát, và mình tư duy...của tử chính là cửa sinh, nơi hiểm nguy nhất là nơi an toàn nhất. Vậy là mình đã ra đi ...tìm tự do cho chính mình.Sau đó, mình vẫn cảm thấy cái thiếu thiếu vẫn còn nằm đâu đó...nó như là một con đường mình chưa tìm ra, và mình quyết định khăn gói đi tìm đạo, suốt mấy năm tháng ròng, hết miền bắc, niềm trung, miền nam, miền Tây...rồi một ngày mình tìm đến với đạo Phật, mình mới cảm nhận được đó là như ánh sáng cuối đường hầm đó bạn ạ. Khi đó mình mới biết vì sao mình luôn cảm thấy chông chênh trong cuộc sống . Âu đó cũng là nhân duyên.
Và nhân duyên lớn nhất trong đời mình là được sống 5 tháng tại ngôi nhà nhỏ với khu vườn thật rộng. Ở đó, mình đã được học những bài học đầu tiên về đức tính nhẫn nhục, sự khiêm nhường,sự chân thật , giản dị trong sự ngọt ngào, man trá của người đời nơi một xã hội thu nhỏ. Mình đã vượt qua điều đó một cách âm thầm, lặng lẽ…đã có lúc mình òa khóc như một đứa trẻ trong vườn đêm trăng. Nhưng khi mình ngẩng mặt nhìn lên ánh trăng qua kẽ lá mình chợt nhận ra…đừng bao giờ làm những điều tổn thương cho người khác như cô ta đa đã làm với mình … Vậy là mình đã thôi khóc.
Cuộc sống của mình cứ lặng lẽ như vậy với bao thử thách của dư luận…tốt có, xấu có, ghen tuông, đố kị có. Nhưng mình tự dặn lòng, cái gì tự đến nó sẽ tự đi…Ngày qua ngày, tháng qua tháng, mình cần mẫn làm những công việc vặt trong gia đình đó một cách tự nguyện như quét dọn, nấu nướng, giặt giũ…và giúp cho những người bệnh đến đó chữa bệnh những gì có thể giúp được. Ngày làm việc đêm về, 1-2 h sáng ngồi nghe Ông (vị thầy đó) nói pháp với tất cả mọi người. Thời gian cứ thế trôi đi, mình bắt đầu quan sát các con vật trong vườn…đôi lúc mình chợt mỉm cười…bản năng sinh tồn của con vật sao mà giống con người đến thế…mình bắt đầu biết yêu thương và trân trọng con vật hơn. Rồi một ngày, mình nghe tiếng kêu gào thảm thiết của con một con chó con…mình chạy ra…ôi thôi, con chó con bị mấy con chó hàng xóm cắn cho lòi cả ruột ra. Mình ôm lấy nó, thốt lên: Trời ơi! Sao lại khổ thế này hả con”. Nỗi đau có thật của một con người tương thông với loài vật. Mình ngộ một điều: Con vật nó cũng cảm nhận được đớn đau, cũng ham sống sợ chết như con người…tại sao mình lại lấy mạng sống của nó để nuối cái thân mình. Tại sao có những con vật nó cũng chỉ ăn rau cỏ mà tồn tại, nó vẫn to lớn béo tốt như trâu, bò. Mà mình lại đi ăn lại thịt của những con đó…? Ngay từ giờ phút đấy trở đi, mình đã quyết tâm ăn chay hoàn toàn, dù sau đó mình đã bị thử thách , nhưng mình luôn luôn kiên định cho đến bây giờ là đã 3 năm trôi qua rồi…Và có lẽ vì vậy mà sức khỏe của mình cũng ít ốm đau. Không những vậy, trong công ty mình giờ này còn có thêm hai người cũng trường chay cùng mình, cũng ăn ngày chỉ một bữa trưa tại cơ quan…và cả ba người đều biết tu tập theo đạo Phật. Họ là những người đã đi qua đỉnh cao của danh vọng, tiền tài…và là những người có nhan sắc…Nhưng đều là những người rất kiên định…và đều biết hướng đến tình yêu thương đến mọi loài và không còn muốn nghĩ đến tình riêng nữa…Chỉ khổ cho sếp trẻ suốt ngày đùa: “Trời ơi! Tôi tiếc các bà tiếc quá…!”
Ngày đó, khi mình trở về nhà, thầy không chính thức dạy mình điều gì, nhưng mình đã học được rất nhiều điều …và quan trọng hơn đó là mình đã tìm thấy sự bình an trong tâm hồn. Giờ phút chia tay thầy mới cho mình biết, mình là một trong những huynh đệ thầy thương nhất, và hầu như nhất cử nhất động của mình thầy đều biết, kể cả những gì mình suy nghĩ. Ông, một vị thầy lớn…đã cho mình biết…thế nào là không không gian, không thời gian…và giá trị của đạo trong đời, đời trong đạo nghĩa là gì. Sự dạy dỗ của những vị thầy đôi khi không phải từ lời nói, từ hành vi mà ngay trong tâm thức …cái quan trọng là mình biết lĩnh hội như thế nào mà thôi.


Chuyện Trong Ngày





Đối thoại với một cậu bé

Một ngày đầy ắp cảm xúc...buồn vui lẫn lộn. Mình không hiểu mình được nữa...ngày tháng qua đi, con tim mình vẫn non nớt như ngày nào. Phải chăng mình quá nhạy cảm với cuộc sống này chăng? Ôi, con tim ...như pha lê lại có lúc như sắt đá...lúc dạn dày, lúc đớn đau dễ vỡ. Những tưởng ngày tháng qua đi, mình sẽ tôi luyện cho trái tim này bớt rung cảm với nhịp đập cuộc sống. N

hưng hình như...không phải thế! ...Chiều nay, mình đứng đợi ở bến xe buýt...đợi đến 30 phút chẳng thấy xe 30 đâu. Có một cậu bé trạc tuổi con mình, tay vân vê tà áo...rụt rè hỏi: “Chị ơi! Cho em hỏi đường ra Cầu Thăng Long đâu hả chị?”. Mình bảo: Chị đi xe buýt không quen em ạ. Hay em hỏi người khác xem.”Anh xe ôm gần đó bảo:” Cậu đi lại bến đầu kia để đi Cầu Thăng Long”. Cậu bé hỏi lại : Nhưng em muốn hỏi đường đi bộ lên Cầu Thăng Long”. Ông xe ôm chắp tay vái cậu bé:” Con lạy hồn, lại còn hỏi đường đi bộ lên Cầu Thăng Long”. Anh xe ôm dè bỉu. Tôi thấy thái độ cậu bé có gì đó vừa như tự ái, tủi thân...chạm đến lòng tự trọng. Cậu toan định bỏ đi nhưng mình đã cố gạn hỏi cậu bé: Tại sao em không đi xe buýt? Cậu bé nói: Em muốn đi bộ từ đây đến đó để xem trên đường đi có ai thuê em phụ hồ hay làm việc gì khác không?””Thế em không có tiền đi xe buýt hay sao?” Không phải thế ạ.”” Quê em ở đâu?”Em ở Hải Dương lên đây ” ”Em còn đi học không?”Em học xong lớp 7 thì nghỉ vì nhà không có điều kiện””Em sinh năm bao nhiêu”Em sinh năm 95 ạ.”“Em muốn làm việc gì? “Em muốn đi đánh dày nhưng không có tiền mua bộ đồ nghề””Em định làm phụ hồ thời gian đủ tiền mua bộ đánh dày rồi thì thôi” .” “Bộ đánh dày bao nhiêu tiền hả em?””Dạ 234 ngàn chị ạ”.” Vậy chị đưa tiền cho em mua bộ đánh dày nhé? “Không ạ””Mình đưa cho cậu bé 300 ngàn(May mà vừa nhận lương xong. Tối qua con xin tiền học, mình chỉ còn đúng 10 ngàn trong người) nhưng cậu ấy chần chừ không nhận. Mình thuyết phục: “Em à, chị vẫn có thể giúp người khác thì chị cũng có thể giúp em mà, miễn là em lao động chân chính, làm những việc có ích cho xã hội. Sau này nếu có điều kiện em giúp đỡ người khác cũng được mà. Em không phải suy nghĩ gì đâu”. Cậu bé nhận tiền và cảm ơn. Cậu bé mở lòng hơn với mình” Có mấy người bảo em đi nhặt bóng tennit thì lương một tháng sẽ được 3triệu nhưng vì em không có giấy tờ gì cả mà về quê làm giấy chứng minh thư lâu lắm””Hay em cứ về làm rồi nhà người nhà lấy gửi lên cho em.””Không ạ. Tết em mới về, em lên đây 5 ngày rồi, đi gần hết con đường trên trạm xe buýt này rồi. Chỉ còn Cầu Thăng Long nữa thôi. Thế chị làm ở đâu”” Chị làm ở Bà Triệu””Sao chị đi bộ xa thế?”Không em ạ. Nhân viên chở chị lên đây “”Em định mua bộ đồ nghề ở đâu?””Em sẽ mua ở chợ Đồng Xuân, nhưng bây giờ chợ đóng cửa rồi, mai em sẽ mua””Đêm em ngủ ở đâu?””Em ngủ ở Công viên”. Đúng lúc đó các chú trong Miền Nam gọi điện ra hỏi thăm mình, cậu bé chào đi. Mình khoát tay em cứ đi đi...Thật lòng, sau khi cậu bé đi rồi, hai mắt mình cay xè như muốn khóc, thằng bé trạc tuổi con mình,mái tóc bồng bềnh, cặp mắt thật buồn dưới hàng mi cong rợp. Mình thương cậu bé ...

Bạn Có Nghèo Không?




Một ngày nọ, người cha giàu có dẫn con trai đến một vùng quê để thằng bé thấy những người nghèo ở đây sống như thế nào. Họ tìm đến nông trại của một gia đình nghèo. “Ðây là một cách để dạy con biết quí trọng những người có cuộc sống cơ cực hơn mình” – người cha nghĩ đó là bài học thực tế tốt cho đứa con bé bỏng của mình.

Bạn có nghèo không?

Sau khi ở lại và tìm hiểu đời sống ở đây, họ trở về nhà. Trên đường về, người cha nhìn con trai mỉm cười:
- Chuyến đi như thế nào hả con?
- Thật tuyệt vời bố ạ!
- Con đã thấy những người nghèo sống như thế nào rồi đấy!
- Ồ vâng.
- Thế con đã rút ra được điều gì từ chuyến đi này?
Ðứa bé không ngần ngại trả lời:
- Con thấy chúng ta có một con chó, họ có bốn. Nhà mình có một hồ bơi, họ lại có một con sông dài bất tận. Chúng ta phải đưa những chiếc đèn lồng vào vườn, họ lại có những ngôi sao lấp lánh vào đêm. Mái hiên nhà mình chỉ đến trước sân, họ thì có cả chân trời. Chúng ta có một miếng đất để sinh sống, và họ có những cánh đồng trải dài. Chúng ta phải mua thực phẩm còn họ lại trồng ra những thứ ấy. Chúng ta có những bức tường bảo vệ xung quanh, còn họ có những người bạn láng giềng che chở cho nhau.
Ðến đây người cha không nói gì cả.
- Bố ơi, con đã biết chúng ta nghèo như thế nào rồi.
.........................................
Rất nhiều khi chúng ta đã quên mất những gì mình đang có và chỉ luôn đòi hỏi những thứ quá tầm tay. Cũng có những thứ không giá trị với người này nhưng lại là mong mỏi của người khác. Ðiều đó phụ thuộc vào cách nhìn, đánh giá và hoàn cảnh mỗi người. Xin đừng quá lo lắng, chờ đợi vào những gì bạn chưa có mà bỏ quên điều bạn đang có, dù là chúng rất nhỏ nhoi.

Hãy sống chậm lại để cảm nhận cuộc sống sâu sắc hơn phải không Mai?
Chúc bạn trung thu vui vẻ bên gia đình, bạn bè nhé.